Jeon Jungkook là giấc mộng vượt quá tầm tay mà cậu đã ấp ủ từ nhỏ, cũng giống như lý tưởng không thực của hầu hết mọi người. Chỉ khác ở điểm, người bình thường vừa bước khỏi thời thơ trẻ sẽ hiểu ngay rằng mộng ảo chỉ là mộng ảo mà thôi, chỉ có cậu vẫn dại khờ cố chấp tới tận nay.
Thời trẻ còn có quyền mơ mộng thiếu suy nghĩ, nhưng cậu đã trải nghiệm nhiều như vậy, cũng đã tới tuổi này rồi, không nên tiếp tục bỏ lỡ, không nhìn nhận thực tế nữa. Cậu không nên tiếp tục phung phí cả ngày nghĩ tới người đó, hy vọng tới những thứ xa vời như tình yêu hay hạnh phúc.
Thời gian cho những giấc mơ đã cạn, khoảng trống cậu đã khoét sâu suốt nhiều năm nay cũng đã tới lúc phải lấp đầy rồi. Từ bây giờ phải chấm dứt mơ mộng đi thôi. Đừng tiếp tục làm tên ngốc nồng nhiệt yêu vị sếp kiêu ngạo của cậu nữa, mà hãy trở thành một “ông bố” thật tốt, nghiêm túc chăm lo cho Choi Woo Sik lẻ loi cô độc.
Buộc xong mấy túi đồ lớn, khi Kim Taehyung định kéo đến quầy thu ngân, đi nửa đường, vô tình chạm mặt một người đi đối diện khiến cậu chần chừ pha lẫn xấu hổ mà khựng bước. Người kia cũng có chút do dự. Hai người tần ngần dừng lại nơi cách đối phương độ ba bước chân. Trong một lúc, cả hai cứ đứng ngẩn ra đối mặt nhau, không biết phải nói gì, cũng không biết có nên nhường lối cho đối phương đi không, cứ đứng chắn giữa đường một cách mất tự nhiên, cực kỳ lúng túng.
Vẫn là Jeon Jungkook mở lời trước, vừa khách sáo vừa lấp lửng nói.
Alpha Jeon JungkookMua nhiều đồ thế?
Beta Kim TaehyungỪm, còn anh?
Alpha Jeon JungkookTôi vừa mua hai chai sâm panh
Beta Kim TaehyungỪm, đã biết
Hai người đứng cách nhau không xa, tựa hồ cậu có thể ngửi thấy mùi hương nam tính trên người hắn hòa lẫn trong mùi tin tức tố dịu nhẹ, đến cả nước cạo râu nhạt mùi cũng cảm nhận được.
Kim Taehyung biết đấy là phản xạ có điều kiện trong giác quan của cậu, vì người đàn ông này quá sức quen thuộc với cậu. Nhưng có quen thuộc hơn nữa cũng đã là chuyện của quá khứ, đứng cách ba bước chân, họ như những người bạn không thân thiết dè dặt chào nhau. Những gì đã dồn sâu trong con người cậu suốt bao năm cắm đầu theo đuôi hầu hạ hắn, đều nên được chôn giấu đến lúc quên lãng.
Alpha Jeon JungkookDạo này khỏe không?
Beta Kim TaehyungỪm, khỏe
Alpha Jeon JungkookBữa đó tôi thành thật xin lỗi cậu
Kim Taehyung xấu hổ, siết chặt hai tay.
Beta Kim TaehyungÀ, không có gì đâu
Nhắc tới đề tài này chẳng khác nào mổ xẻ yếu điểm của cậu. Cậu luôn cảm thấy Jeon Jungkook đối với mình quá thẳng tính, không chút đề phòng, mà mình đây cứ giấu giếm chuyện tính hướng, còn lấy tư cách đồng tính âm thầm ấp ủ một ý đồ khó nói với hắn, rất giống thứ hành vi phản bội, càng khiến cậu cảm thấy tự ti và bứt rứt khi đối diện với hắn.
Alpha Jeon JungkookVậy cậu có muốn về công ty làm lại không?
Kim Taehyung ngẩn người, sau đó mỉm cười.
Beta Kim TaehyungChuyện đó cũng không cần lắm đâu
Alpha Jeon JungkookÀ, cậu đã tìm được công việc khác rồi ư?
Kim Taehyung đâu phải không biết ngượng, hoàn toàn không thể mở miệng nói toàn bộ thời gian này cậu dự định làm "trụ cột" gia đình, chuyên tâm chăm sóc một đứa nhỏ.
Câu chuyện dần rơi vào ngõ cụt, sự im lặng kéo dài đến mức khiến cậu xấu hổ đến lịm người.
Beta Kim TaehyungXin lỗi, tôi phải về, đến giờ về nhà nấu bữa tối rồi
Jeon Jungkook "À" một tiếng, tay vẫn để trong túi quần, lưng ưỡn thẳng, hơi dịch chân, nhưng không hề tránh đi.
Alpha Jeon JungkookNhiều đồ như vậy, có cần tôi lấy xe đưa cậu về không?
Beta Kim TaehyungKhông cần đâu, tôi tự lái xe đến đây mà
Đó đương nhiên là xe của Choi Woo Sik. Jeon Jungkook giống như đã hiểu, hắn nhếch đôi môi mỏng, mỉm cười dời mắt đi.
Alpha Jeon JungkookThế cậu đi nhanh đi, tôi cũng không làm phiền nữa
Kim Taehyung đi sượt qua bên vai hắn. Tuy rằng đã suy nghĩ thông thoáng rồi, nhưng cậu vẫn cảm thấy lòng mình trống rỗng tới khó hiểu.
Trở về nơi đang tạm ở, cậu cố ép mình vào những công việc không tên sao cho bận rộn đến tối tăm mặt mũi, vừa nghiên cứu vừa nấu nhiều món ăn rất công phu, bày biện bàn ăn mất nửa ngày, lại hầm canh, chờ cho đến khi Choi Woo Sik trở về vẫn chưa ngơi tay.
Cánh cửa nhà được đẩy ra một cách rụt rè, mãi đến khi người mở cửa thấy cậu trong phòng khách, biết chắc là cậu vẫn còn ở đây, gương mặt đang căng lên vì khẩn trương cuối cùng cũng giãn ra, hiện lên nét cười.
Alpha Choi Woo SikQuao, phòng được dọn sạch ghê!
Alpha Choi Woo SikVất vả cho anh rồi!
Alpha Choi Woo SikBữa tối đã xong cả rồi sao?
Alpha Choi Woo SikAnh giỏi quá!
Beta Kim TaehyungRửa tay trước đi
Ngữ khí hoàn toàn là của một ông bố. Choi Woo Sik liền nghe lời bỏ balo xuống, lao vù vù vào bếp rửa tay rồi hớn hở chạy ra bàn ăn.
Alpha Choi Woo SikThơm ghê, mà sao anh nhiều món thế?
Alpha Choi Woo SikTrông ngon quá!
Khuôn mặt luôn thanh tú lạnh lùng của Choi Woo Sik có hơi ửng hồng, dễ thấy được là y đang vô cùng hưng phấn.
Kim Taehyung cười khẽ, mải lo gắp thức ăn cho đứa nhóc mình phải chăm sóc, hoàn toàn không chú ý đến việc dù Choi Woo Sik cứ liên tục tấm tắc khen bữa tối, nhưng ánh mắt y chưa từng rời khỏi cậu lấy một giây.